Có một nghề cũng có lúc quên thân
Mang con chữ gieo vần nơi heo hút
Có một nghề bỏ tiền lương mua giấy bút
Dạy các em thơ xứ Mèo Vạc vùng cao

Người ta thường ví nghề giáo như nghề đưa đò qua sông, những chuyến đò xuôi ngược năm này nối qua năm khác, cứ vậy không bao giờ ngừng như nước trên dòng sông ấy không bao giờ cạn. Tấm lòng của các cô giáo nơi vùng cao xa xôi là bài học đạo đức thực tế hay hơn bất kỳ một tấm gương sáng nào học sinh được học từ sách vở.
Hình ảnh trong đoạn video mà học sinh trường Tiểu học Thành Công B được xem là các giáo viên của trường Tiểu học Hồng Thu, huyện Sìn Hồ, tỉnh Lai Châu đã đi bộ qua 15 km đường rừng trơn trượt trong thời tiết xấu, gồng mình cõng trên lưng những chiếc ghế và bàn gỗ to nặng từ trường trung tâm về trường xã cho các em học sinh kịp đón khai giảng cùng các bạn dưới miền xuôi.


Xuất phát từ tấm lòng thương trẻ, thầy cô đã chẳng quản ngại đường mưa lấm bùn, chẳng quản khó nhọc hay hiểm nguy, vẫn vui vẻ động viên nhau đem tia nắng hy vọng đến cho những trẻ em nơi vùng xa nghèo khó. Gian khổ sẽ chẳng còn là bao khi thầy cô luôn nghĩ rằng, nếu không đủ nhiệt tình sẽ chẳng khác nào trồng cây nơi thiếu ánh sáng.


Ngày 20-11 sẽ là dịp để mỗi chúng ta cùng nhìn lại những đóng góp, nỗ lực không ngừng nghỉ của các thầy cô giáo trên mọi miền Tổ quốc, trong đó có các cô giáo đang giảng dạy ở vùng cao xa xôi.
Cùng chúc cho các thầy cô luôn mạnh khỏe để vững tay chèo đưa những chuyến đò cập bến yêu thương.
Dưới đây là đường link video giới thiệu cho học sinh biết những việc làm đẹp của các cô giáo vùng cao:
